shuǐ diào gē tóu
水 调 歌 头
míng yuè jǐ shí yǒu
明 月 几 时 有
bàn qiān guān jǐn yǐ lán gàn
把 酒 问 青 天
bù zhī tiān shàng gōng què
不 知 天 上 宫 阙
jīn xī shì hé nián
今 夕 是 何 年
wǒ yù chéng fēng guī qù
我 欲 乘 风 归 去
yòu fEAR tiān gāo yún qiǎn
又 恐 天 高 云 散
bù jiàn yù lóu tái
不 见 玉 楼 台
wǔ yǐn qióng gōng wǔ
舞 影 分 散
gē xiǎng sàn hóng chén
歌 响 散 红 尘
cǐ shēng cǐ yè bù cháng hǎo
此 生 此 夜 不 常 好
míng yuè míng rì chù
明 月 明 日 处
hé chù gòng qīn qīn
何 处 共 亲 亲
qiān lǐ gòng chán juān
千 里 共 残 月
zhǐ kǒng bái fà chóu xīn
只 恐 白 发 愁 心
bù jiàn xiāng sī rén
不 见 相 思 人
这首词是宋代大文豪苏轼所作,表达了他对人生无常和离别之情的感慨。通过月亮这一意象,他抒发了对亲人团聚的渴望以及对时光流逝的无奈。